Không đủ dũng cảm để nhận tình yêu từ người khác, Narcissus bèn tự yêu lấy chính mình, những tưởng đó là lựa chọn an toàn nhất. “Giờ thì không một ai có thể tổn thương ta”, chàng nghĩ.
Blog à? Lâu lắm mới lại viết.
Tính ra đã lâu lắm rồi trong lòng hầu như không có tâm sự gì, tình cảm cũng không đến mức trào dâng lai láng để mà trải lòng trên từng con chữ nữa. Muốn lục lại những entry ngày xưa viết trên Blog360 vốn đã được chuyển sang 360Yahoo nhưng nick đã bị khóa do lâu ngày quá không đăng nhập vào, cả cái blog lập bên livejournal cũng mất luôn. Thế là xong, tâm sự của những năm đầu của tuổi 20 hầu như chẳng còn gì lưu lại. Tiếc thì cũng có, nhưng chép miệng một cái rồi thôi. Bởi vậy mới nói viết nhật ký giấy vẫn hay nhất, ít ra bảo quản giữ gìn tốt thì đến lúc già vẫn còn cái để coi lại, con cái cháu chắt cũng có thể đọc ké. Kiểu người như mình vẫn thích những thứ cầm tận tay hơn là thứ gì đó chỉ có thể nhìn mà không sờ đến được. Thế tại sao vẫn viết nhật ký mạng? Dào, dù sao mình cũng là thanh niên sinh ra cuối thế kỷ 20, lớn lên ở thế kỷ 21, nếu ôm mãi một nỗi niềm hoài cổ đến mức mấy cái xu hướng thời đại cũng ngoảnh mặt không nhìn tới thì coi sao đặng.
Tính ra thời trâu trẻ mới lớn cũng còn chút ghi dấu là cái fic Open the door kia. Quả nhiên hồi còn nhỏ viết còn ngô nghê, nghĩ gì là gõ nấy, nhưng mà thích, viết một cái vèo là xong một chương, giờ chẳng còn sung sức như hồi ấy nữa. Tính ra thì em Miên thuộc dạng uke điển hình thời ấy, nhưng mà đến tận bây giờ, ví như nó đang đứng trước mặt cũng vẫn muốn kéo lại ôm một cái. Miên, có lẽ là phần yếu đuối của mình, cái phần muốn được vỗ về của mình, cái phần mà mình muốn cuộn nó vào chăn ấm rồi ru nó ngủ yên mặc cho bên ngoài mưa rơi rả rích.
Hồi ấy nhờ viết fic mà bạn quen thêm cũng nhiều, có điều đến nay cũng chẳng còn liên lạc mấy, riêng một đứa thì đã đi mãi. Có lẽ bạn fic của mình không bền bằng bạn vẽ, cảm giác tụi vẽ chúng nó vẫn có gì đó mở lòng hơn. Lãnh đạm lại còn viết ít như mình đụng trúng đám viết fic thì đúng là theo kiểu đêm xuân ngắn chẳng tày gang, tình ta qua đêm về sáng liền chấm dứt. Thôi thì duyên cũng chỉ tới đó, không thân thiết hơn có khi lại là chuyện tốt. Tuy rằng tuổi còn trẻ, lòng chưa vướng bận nhiều chuyện thì nên tranh thủ mà kết cho nhiều bạn kẻo sau này lỡ sa chân vào cái vòng quay cuồng của cuộc sống thì lại chả có được mấy ai là “bạn” nữa, nhưng mấy chuyện này mình không phải là đứa thích cưỡng cầu.
Nếu làm người muốn là có thể đứng được ở bên lề đường trông chuyện thế gian thì tốt biết mấy.
.
.
.
2:43, 15/8/2013 – còn 25 ngày nữa là tròn 26 tuổi. 26 tuổi, tôi đã không tận hưởng đủ tuổi trẻ của mình, giờ nhìn lại dường như đã muộn.